Kể từ thời Hồng Bàng
Dân an cư, lạc nghiệp
Xích Quỷ và Văn Lang
Mười tám đời nối tiếp

Luân hồi chỉ một kiếp
Thục, Triệu, Trưng, Ngô, Lý
Âu Lạc và Nam Việt,
Lĩnh Nam, Vạn Xuân thì

Thời gian vẫn trôi đi
Đô hộ và tự chủ
Người Việt ta oai hùng
Đoàn kết và tiến thủ

Đại Cồ Việt, Đinh phu
Tiền Lê, Lý, Trần, Hồ
Đại Việt, Ngu và Nam
Lại cùng nhau thi thố

Tiếp tục xây cơ đồ
Lê, Mạc, chúa Trịnh-Nguyễn
Cùng anh em Tây Sơn
Việt Nam đã vang tên

Rồi cuối thời nhà Nguyễn
Có nhiều nền văn minh
Gõ cửa mời buôn bán
Va chạm và kết tình

Tham vọng về quyền bính
Đã làm đất nước ta
Nảy sinh lòng chia rẽ
Ngoại bang hưởng lợi tà

Họ rỉ tai đập phá
Cho Nam, Bắc chiến chinh
Bên có Tàu, Sô-Viết
Bên có Mỹ đồng minh

Nội chiến dứt cái tình
Cho Nhà Chung đổ xuống
Vì anh em giằng co
Hai mươi năm quay cuồng

Biển đất vẫn tang thương
Khi chiến tranh đã dứt
Không kẻ thắng người thua
Chỉ đau lòng bứt rứt

Nồi da nấu cốt nhục
Cải tạo và vượt biên
Người đau thương trên biển
Kẻ nằm trên đồn điền

Rất ít người vinh hiển
Nhưng cũng có người vui
Vì không còn bom, súng
Để giành, tranh ngọt bùi

Đất nước lại đi lui
“Văn minh” của chính quyền
Một vài lần sai lắm
Nên khó để tiến thêm

Rồi cứ thế diễn biến
Dù Nước đã thành một
Nhưng tim vẫn chia hai
Hận thù còn thiêu đốt

Ai vượt biên trót lọt
Tị nạn Thái Bình Dương
May được tàu, đảo cứu
Nên tiếp tục kiên cường

Trải qua nhiều chặng đường
Âu, Úc, Mỹ, Á Châu
Đều có anh em Việt
Vươn lên cùng in dấu

Và rồi khắp địa cầu
Con dân Việt lưu vong
Bao nhiêu đời xa xứ
Nhớ thương đến chạnh lòng.