Khi Tình Yêu Đã Qua Đời

Khi tình yêu đã qua đời
Lòng anh trơ trọi như đỉnh gió hú ma trơi
Tự nhủ mình: “Thôi! Bỏ đi theo mây khói.”
Cho dấu chân rêu che cả lối về
Nơi lời thề
Là câu kinh an táng cho một thời đã qua
Em đó, anh đây, giữa chúng ta là vực thẳm
Bi ai, bể ải, sóng vỡ oà
Một thoáng, tưởng chừng như đã trăm năm
Thỉnh thoảng, lại đào lên tắm vội
Cho hồn kỷ niệm về trong tim chút chìm trôi
Thôi. Bỏ đi. Theo mây khói.