Ta còn giữ chút gì âm ỉ lắm
Giấu cho sâu trong muôn thủa thời gian
Những luống khoai xanh đậm ở trên ngàn
Nương đậu tím một vùng trời tuổi nhỏ

Bước chân trần in trên đường đất đỏ
Đưa ta đi qua vội một đời trai
Cho hoang phế bao nhiêu là lâu đài
Đã cuồng xây trên một thời mộng ảo

Ngày xưa ơi, giờ đang ở nơi nao
Cho yên lắm một mùa hè rực nhớ
Tiếng ve đâu, giờ chỉ còn hơi thở
Thổn thức ghi trong lưu bút của hồn

Cơn mưa rào nhún nhảy trên mái tôn
Đây tiếng nhạc ru những ngày thịnh trị
Khi con tim chưa thật biết sầu bi
Của thế thái, nhân tình chờ phía trước

Ký ức xưa vẫy vùng dòng nước ngược
Tìm chút tro vương vấn mãi quanh ta
Lòng hôm nay như xây thành phố lạ
Biết đường đi nhưng không muốn trở về

Ngày xưa ơi, sao mà da diết thế!
Cứ theo ta cho đến bến tột cùng
Bao cảm giác treo lơ lửng không trung
Thôi trả hết, không buồn mang thêm nữa

Tạm biệt nhé, dốc nắng của ban trưa
Đồng rạn nứt hai bên đường đi học
Thầy cô xưa giờ đã thay màu tóc
Bạn bè xưa có đứa thay cả đời

Người càng lớn sao lòng không đổi mới
Nén tâm can như ôm trọn bão dông
Buông một ít cho nhẹ người mà sống
Cho ngày xưa ngủ mãi ở trong lòng.