Thứ Hai, Thứ Ba, Thứ Tư, Thứ Năm, Thứ Sáu
Mỗi ngày đổi tiền bằng mồ hôi, nước mắt
và nhịp đập của con tim ứ máu
Một trái đất nhỏ, bao con người nương náu
Bao nhiêu đồng ruộng mỡ màu
đã trở nên cằn cỗi với bấy nhiêu vết thương quá đau.

Mẹ Đất ơi, những dấu chân hoang thú đã đi đâu?
Cha Trời ơi, những cánh chim tự do bay về quá khứ sao ở lại quá lâu?
Ai ơi có nghe tiếng Mẹ trở mình xót xa trong đêm thâu?
Có nghe tiếng Cha khóc oà trong mưa ngâu?
Đời ơi xin chút vỗ về cho một đôi uyên ương,
vì con người đã phải gục ngã trên đồi cao, sông sâu,
tuôn trào hai dòng máu xanh nâu.

Tuần bảy ngày con người có 48 tiếng để sống
Tuần bảy ngày, 48 tiếng, những nhà máy có thể trống
Tuần bảy ngày bao phế thải vẫn chất đống,
thật bất công,
sau những đổi chác của con người, đất trời vẫn tay không
Trục xe tăng, bom, đạn, hoá chất con người gọi là sáng tạo
đã để lại những vết thẹo trên Cha Mẹ Sáng Tạo
Nền văn minh làm con người càng thêm táo bạo
Tay cầm tay địa cầu thêm huyên náo
Đau càng đau da thịt Mẹ Cha xào xáo.

48 giờ để sống và 48 giờ để chết
Con người sẽ trở lại với đất trời ngày sau hết
Trở về trong vòng tay của Mẹ, Cha cho thời gian thêu dệt
Trở về nơi bắt đầu với nỗi đau xác thịt
Để linh hồn lạc vào chốn bồng lai mù mịt
Và lơ lửng trên không
chờ hơi thở của Cha đưa ta về tương lai mới xa xôi
48 tiếng nghỉ nhé, Mẹ Đất, Cha Trời.