Sớm mai thức giấc trong tịch mịch
Đời còn ngái ngủ,
hơi lạnh cuối Đông đùa cợt trên làn da cho thỏa thích
Hồn chợt nặng trịch những cái buồn vu vơ.

Có lẽ ta đã bỏ quên ta trong đêm tối,
một tiềm thức đen như mực
Và bóng đen vẫn nằm dài trên giường như quyến rũ, chờ chực
Cho xác thịt ta trở nên yếu đuối, bất lực.

Rồi những bóng đen ấy vẫn theo ta
như người quen giờ đã thành ma
Muốn len lõi vào mọi khẻ hở
trên thân thể đã xiết nợ.

Những chặng đời vội vã, khó thở
Những lặng thầm khó tả, trăn trở
Những vết thẹo lòng âm ỷ, nhắc nhở
Ngày mai đến, đêm say đã ngủ nhờ.

Tỉnh giấc với cảm giác người mới quen
Để thoang thoảng xung quanh ta hoài niệm hương men
Chẳng lẽ ta đã thật sự quên: bản thân, xác thịt thánh đền?

Xương máu ta rồi sẽ về lại lòng đất
Nhưng có lẽ linh hồn này rồi sẽ bỏ quên đi mất
Bỗng dưng cảm thấy ta
đã bỏ quên ta thật.