Họ đã lấy đi tiếng nói của ta
Họ đã lấy đi bờ dậu sân nhà
Họ đã vét hết gấm vóc ngọc ngà
Họ cũng đã lấy đi chữ viết và Thần Linh của ông bà
Với khiên giáo bạo lực,
họ cũng chích vào lý trí của tuổi trẻ những nọc độc tinh xà
Và hăm dọa dân ta
bằng “đồng trụ” dựng lên trên núi sọ
Những bước chân họ
còn để lại trên nhiều bãi tha ma.

Ta sinh ra trong thời đại lụa là
Nhưng vẫn nghe họ lại muốn lấy hết Trường Sa, Hoàng Sa
Vẫn nghe tiếng súng những người lính Việt Nam Cộng Hoà
Vẫn nghe bài ca “Việt Nam, Việt Nam” của HQ-16
Vẫn nghe tiếng sôi sục quyết tâm
của tàu chiến Nhật Tảo, Trần Bình Trọng và Trần Khánh Dư
trên mặt biển loang lỗ máu
Họ đã quên một nghìn năm trước như một nghìn năm sau
Từ Tiền Sử đến thời đại Đồng Thau
Họ vẫn mãi là những con người không hiểu được
nơi cắt rốn chôn nhau.

Trang sử Việt ta không cần thuộc làu
Oai phong ông cha ta vẫn còn sôi sục trong dòng máu,
và con cháu
sẽ nghe tiếng của nghìn xưa vọng về
Bao nhiêu tham vọng tràn trề
với nhiều lời hăm dọa nặng nề
chỉ có thể khơi dậy ngọn lửa dân tộc ta
mà họ tưởng đang ngủ chìm trong cơn mê
Họ chỉ mua chuộc được những kẻ yếu lòng thậm tệ
Chỉ ru ngủ được những cặn bã đời chê,
những con người có linh hồn Việt không bao giờ hèn hạ đến thế
Qua bao nhiêu thế hệ,
họ cũng đã lấy đi những phần hư thúi của thân thể.

Họ lấy rất nhiều nữa,
nhưng sẽ không bao giờ lấy hết những cội rễ
Những dòng máu đã ngấm sâu vào lòng đất
Và ta sẽ không bao giờ mất
Niềm kiêu hãnh
của con cháu Rồng Tiên và Thần Điêu bay ngạo cao
Vì nếu bị chặt tay ta sẽ mài xương làm giáo
Nếu bị banh thân ta sẽ nén thịt làm chuỳ
Rồi từ đồi núi đến bể sâu dân ta sẽ xây nên thành trì
Đến sỏi đá Việt Nam cũng trỗi dậy làm vũ khí
Thì tiếc gì xác thịt thế gian ta ra đi
Và những chuyện cho là khả thi
Sẽ là lời tựa cho một ngày chiến thắng
Ngày thật sự tự do, một ngày nắng
Đất của ta, biển của ta
và cơ đồ rồi sẽ yên bình phẳng lặng.