Một giọt nước rơi trên mặt hồ làm gợn sóng
Một thế giới hàng tỉ người chỉ thấy lộn xộn bóng
Bao nhiêu con mắt mỏi mòn ngóng trông ban mai,
biết cầu cứu ai?
Khi những bước chân
vẫn loanh quanh lao tù nhỏ, to không người cai
Một nhà máy hoàn hảo với công nhân hoàn hảo,
không ai muốn nghe tiếng còi tan ca phiền não bên tai
Hay suy nghĩ về cuộc sống không biên lai.

Một giọt nước nhỏ
rơi xuống mặt biển dậy sóng, biến mất
Thời gian là mụ phù thuỷ tài hoa với phép mầu
đưa con người lên chảo nóng, biến chất
Con người trẻ ai cũng mơ đến một chân trời màu hồng,
với cánh cò bay lả lướt trên đồng
Bờ đê xanh, giòng suối nhỏ êm ả bơi ra sông
Con người lớn như chiếc lá cuối Thu bay trong cơn giông
Phải lo lắng bao điều dù đi trong tịch mịch hay đám đông
Phải cố gắng vươn tới tương lai dù biết hay không
Chẳng cần biết cái chết nặng nghìn cân hoặc nhẹ tựa như lông
Mơ mộng thì cho là viễn vông
Có ai biết ôm rơm sẽ xót bụng không?

Một giọt nước nhỏ rơi trên cuộc đời, chợt tan
Thế gian với bao nhiêu khổ ải, khắc khoải,
đến nỗi sỏi đá thương lòng cũng nhỏ lệ chứa chan
Người lớn ta ơi biết khi nào mới đếm hết được
những cái cần, cái muốn như ngút ngàn
Vì khi cái “muốn” quá nhiều thì thời gian ngắn lại
và ta ngủ say trong cơn ác mộng kiếp cơ hàn
Giang hai tay ra ôm chặt cơn gió lạnh đầu Đông
để bay về chân trời hồng kẻo tuổi thơ tàn
Cho người lớn nhỏ lại như giọt nước
vỡ oà trên đôi mắt xa xôi
Trở về với đung đưa nhè nhẹ từ trong nôi
Với đôi môi run run
và một thời hạnh phúc đơn sơ chưa phai phôi.

Một giọt nước nhỏ rơi xuống thành con người.