Mưa Xuống

Đã nhiều ngày lênh đênh trên biển lặng
Chân vịt im lìm, máy khô kiệt xăng
Bão đã đến và đưa đi một số,
Những linh hồn sót lại thoi thóp nằm chờ.

“Mưa đã xuống rồi!” Ta thều thào trong hơi thở
Có thật không? Hay chỉ trong đầu ta gàn dở?
Ngày hôm qua, hôm nay? Hay mấy giờ?
Mới đó!
Nghe tiếng mưa rơi nhưng không phải,
không rõ
Trườn ra mạn thuyền,
chỉ thấy một đôi mắt đen há hốc cuối trời nhìn lại
Có tiếng xì xào của biển như tiếng ma trơi ngần ngại.

Lại lết vô, lại lạnh cóng.

Con ta đó, vợ ta đó, đang nằm bất động
Bầu vú vợ đã khô, khuôn mặt trống không
Con đã nín khóc từ lâu với đôi môi nứt nẻ
Mắt nhắm nghiền,
chỉ còn một vài hơi thở thoang thoảng, nhè nhẹ
Trên khuôn mặt nhỏ ấy,
Chúa và Phật đã viết hết những hình phạt cho ta
Lỗi của ta, khát vọng tự do là của ta
Hỡi ôi cứu gia đình con đi, Giêsu, Maria!

“Mưa đã xuống rồi!” Ta thều thào trong hơi thở
“Mưa đã xuống rồi!” Ta thều thào trong hơi thở
“Mưa đã xuống rồi!” Ta thều thào trong hơi thở
Mưa xuống thật rồi.