Ta nhớ Boston năm 98
Lá vàng bay trong chiều Thu ảm đạm
Gió trốn tìm đôi bàn tay ai
đang nhét vội vào túi đựng quá khứ
Và ta tìm nhau trong những phong thư
đã phai
Rồi thời gian trôi mãi
Như một dòng sông cuộn tròn ôm lấy bờ vai
Ngẩng đầu chào cái rét trầm khô quyến luyến,
chợt thở dài.

Ta nhớ ta của mùa Thu 98
Tuổi thơ qua ta thành người lớn tạm
Bạn bè xa bao nhiêu là nghìn dặm
đại lộ
Dẫm chân trên xác lá cho cảm giác chết khô
Và mùa Thu ấy đã trở thành ngôi mồ
Cho ta chôn lấy nỗi buồn nơi thân xác
Và nơi chân thác,
một dòng thời gian đỏ thắm chảy dài
Thuyền lá trôi đi muôn ngã vẫn ngược dòng trở lại
nơi bắt đầu.

Tình cờ lắm,
cảm xúc chôn sâu,
chợt ùa về.