Khi tôi sinh ra, làng bao bọc tôi
Tiếng nói thân quen, ánh mắt, tình người
Làng di cư, dân di cư, tôi cũng là di cư
Dòng máu trong tôi, Nghệ An, sôi sục, ngạo nghễ, cười.

Rồi tôi lớn lên như một ngọn đồi
Âm thầm nhè nhẹ thời gian trôi
Không ai biết, cũng không ai nhớ
Giọng nói “làng ta” ngày nào như hoa nở,
giờ đã tàn.

Thiên hạ nói Nam, tôi Nam hẳn
Họ nói Bắc, Trung, tôi cũng đành
Mặc cảm quê mùa, tôi quê mùa
Đến lúc nhìn tôi, tôi tự thua.

Lớn hơn chút nữa, di cư tiếp
Người lớn con thơ lại hoá trẻ con
Tiếng nói khác, thiên hạ khác
Tôi như con ngựa lạc
phải trở giọng, hí vang,
kiếm đường về.

Rồi thời gian biền biệt trôi như thế
Đường mòn xưa giờ đã đầy hoa cỏ xum xuê
Thảo nguyên hạn hán lâu ngày nên bốc lửa
Mặt trời nung, thôi thúc trống nghìn xưa.

Không chờ nữa, ta sẽ về, không chờ nữa
Nơi bùn đất ôm chân người Nghệ An muôn thủa
Nơi lòng gọi là nhà, nhưng thân chưa hề đến
Tôi phải tìm về đất oai hùng, non biển.

Cho nắc lè rung rinh khoan thai tiến
Cho lịch sử gầm vang như khái nhớ thâm lâm
Và vo trốc mùi tương lai mãi ngấm
Để gấy, nhông sum vầy,
nuôi con, mơ chuyện non sông.

Hồn sinh ra đã là hồn Nghệ sống
Hồn bước đi lưu ly chút An lòng
Hồn mong muốn một ngôi nhà
Hồn tôi muốn về nhà.