Ta mang nợ trần gian nên chưa qua khổ ải
Sống trên đời với gông cùm ôm tay chân ta luôn mãi
Áo phong trần qua mấy mùa đã phai,
nhìn tương lai chỉ thấy chông gai
Tình yêu và nỗi nhớ
như con mắt hằn sâu trong thiên tai
Sáng thức giấc tâm hồn buồn uể oải
Suốt đêm qua,
ta xiết nợ sầu
… lai rai.