Con đường nào dẫn ta về quá khứ
Nơi bom đạn hết rống lên
để làm dấu chấm cho một thời sinh tử
Những con người ra đi đã ra đi
Và những con người ở lại còn ở lại.

Rồi thời gian dừng chân bên quán nước cùng ta chờ hiện tại
Nghi ngút khói bếp nhà ai trong tinh mơ
Xa xa đâu đó tiếng chuông nhà thờ
Với sự hoang mang và âu lo,
quyện vào mùi thuốc súng đang thẩn thờ
Ngoài ngõ,
tiếng chiêng, trống, kẻng, mỏ
cũng đã im lìm với ngổn ngang
những ba-lô, áo rằn ri, nón cối và vũ khí được cởi bỏ
Cùng với bao nhiêu con người ngủ lại
với lịch sử Tổ Quốc mãi dày vò.

Và ta sẽ nhìn thấy
Cái thểu não của những con người sống sót
Một chút bình yên trên đống vỏ bom ta chỉ cố bòn mót
Khăn tang rung lên từng hồi
cho thời gian vẫn mãi lê bước đi
Như vệt máu lan ra trong vực thẳm ai bi
Như vết thương không bao giờ lành
Rồi bỗng dưng ta sẽ hiểu ra,
những gì mất đi sẽ nhiều hơn những gì kiếm được.

Ngày mai khi chiến tranh đã tàn cuộc
Hàng xóm, gia đình, người thân là Tổ Quốc.