Ta như sói được sinh ra trong cũi,
sa mạc rừng xanh kia chưa hề tới lui
Oanh tạc lừng danh xa bầu trời tối thui
Nguyễn Nhạc có thể tự thoát ra,
khi ta vẫn còn vờn quanh bóng mình đi tìm cái đuôi
Trong khoảnh khắc rồi lại buông xuôi.

Chẳng phải Romulus, ta bú sữa người
và lớn lên từ lời ru trong nôi
Thời gian trôi, con người thôi thúc ta lên ngôi
Những lời nói,
hàng ngàn mong đợi trên hàng ngàn đôi môi
Dòng người xô đẩy như nước lũ trôi
Và ta đã bị cuốn theo, cho nó cứ lôi
Hy vọng nở ra trong chớp mắt rồi vỡ đôi.

Sống trong chuồng lâu không thấy chật vật
Nanh, vuốt mòn theo ngày tháng ẩn dật
Cái mà gọi là “sự thật” chỉ là bóng người trên tường,
qua lại ngoài cửa hang nơi ta và Plato ngủ gật
Tư tưởng cụng trần, như ngộp thở đi mất.

Like a wolf in a cage, chained to Plato’s cave
Like a rat in a maze, looking for a way out
I’m howling without sound,
when will the silence stop being so loud?

Và ta vẫn ngày ngày ước ao,
cùng bay theo cơn gió xôn xao
Trở về thảo nguyên thuở nào
Khi con người vẫn còn gần gũi biết bao
Với thiên nhiên, lòng đất,
đời sống không chật vật,
với con người thật
và một niềm kiêu hãnh đơn sơ không lật đật
Rồi trên đỉnh núi cao ngất,
ta sẽ hú lên bản hùng ca của sự thật.

On the mountain of truth,
I can feel the weight of the world on my shoulders like Atlas,
appreciating the way of its vastness
All these years journeying to greatness
Just to realize all that arts
and I can’t even call myself an artist
Living like a blind prophet in chains
with a soul full of lava and pain
impossible to interpret.

I want to live before my death
Ta muốn sống trước khi chết.