Tiếng Thở Dài Của Biển

Tôi sẽ kể cho bạn nghe một câu chuyện về những con thuyền
Câu chuyện đã được viết vội vàng
và chưa kết thúc trên đất liền
Trong những đêm đen,
có tiếng máy dầu chống chọi với sóng gió gầm rền
Với bao số phận của những con người nằm tuyệt vọng đau rên
Và tiếng ca-nô xé sóng chĩa họng AK
với tiếng loa oang oảng vinh danh kêu gọi trở về “nhà”.

Những ngày nước lặng, sóng không than,
chỉ nghe tiếng ai oán nỉ non của những loài ma
Xác hải âu trôi lềnh bềnh
trong dày đặc dép lào vừa khoác lên mình biển cả
Trong đen tối có tiếng con dại khóc đói
hoà tiếng kinh cầu đến Đấng Cứu Rỗi
“Người ta sống không nguyên bởi bánh”
nhưng bởi mọi lời giờ đã khô khan trong địa ngục cổ, môi
Và con người đã đi vào lòng sâu thẳm
của đại dương bao la quá đỗi
Nhấp nhô trôi,
người chờ người,
biển cũng lặng lẽ chờ
… thế thôi.

Những ngày sóng thần át tiếng đe dọa của Thiên Lôi
Biển cả vụng về dang tay ôm lấy những con người xấu số
Chạy trốn, tìm đường sống tương lai
giờ đã thành quá cố
Rã rời hy vọng chìm trong cái lặng thinh
của máy không còn nổ
Bóng đen che đậy cả bầu trời
và cả thân hình loã lồ
Tiếng man rợ của quỷ đội lốt người
hay con người đang được ma quỷ hoan hô?

Rồi những xác người phụ nữ ấy bước xuống thuyền
để đi nốt quãng đời giờ đã thành ngôi mộ
Cho con cái,
cho gia đình,
cho mấy triệu con người đã nằm lại trong biển sóng không ngừng xô
Và cho cả những máu,
thịt
sẽ mãi mãi là bí mật trong lòng,
trong vị giác,
trong khứu giác
và cả trong tiềm thức tưởng chừng như hư vô.