Nếu tình là trái cấm treo lơ lửng trong Vườn Địa Đàng
Thì loài người vồn vã, nhún nhảy trên từng bậc thang
Để hái lấy chút hương đời hiếm có
Ăn lật đật như chưa từng biết no
Nếu ai đó nói “yêu là khổ”
Thì chưa thấm thía được “Tội Tông Tổ”
Mà Adam đã chấp nhận vì tình
Mà Eva đã trút bỏ sự đồng trinh
Mà con người đã không ngần ngại
đánh đổi cả chính mình từ thuở còn khai sinh.

Ta yêu nhau từ thủa còn trẻ dại
Anh hai mươi, em mười chín nay mai
Không đủ biết để cho là biết
Nhưng con tim đã biết bao nhiêu tình
Ta sánh bước trong muôn vàn sinh linh
Nhưng chỉ đếm bước chân mình bỏ lại
Vì không biết hết tất cả tương lai
Nên ta xây nhà cùng nhau bằng quá khứ và hiện tại
Sơn lên tường một màu xanh của hy vọng, không e ngại
Nắm tay nhau ta bay cùng con cái
Cùng gia đình, họ hàng và những người thân nội, ngoại
Trên thung lũng phồn hoa của ngày mai
Em sẽ thấy lốm đốm những bông hoa tuyên hứa
Em sẽ thấy con tim anh rực lửa.

Như ai châm ngòi mặt trời tim,
để lồng ngực anh nổ tung thành vạn mảnh
Và khi đôi mắt đã không còn tinh anh
Thì em sẽ hiểu được tình anh
Vì tình yêu là Alpha đến Omega
Là con sóng lớn quét sạch lòng biển cả
Là máu rắn đồng chảy dài trong sa mạc hoang dã
Đã chữa lành vết thương trong đức tin ta
Một đức tin bắt đầu từ ánh mắt
Rồi nở hoa trong Đất Hứa gắn chặt nghìn năm
Tình anh dành cho em sẽ mãi mãi nghìn năm.