Nuốt chửng con chim vàng anh
Trái tim tan vỡ muôn mành,
lòng tan tành
Để tâm hồn treo ngược trên cành
Và nghe tiếng gió thỏ thẻ làm lành
Với quá khứ ấp ủ rất nhanh.

Vũ trụ vẫn xoay quanh
Mặc dù ta vẫn ngồi đó
Mặc dù ta vẫn ngồi ngó
Mặc dù lịch sử vẫn còn méo mó
Và âm ngữ đã bắt đầu nghèo khó.

Ta vẫn cố vươn lên, cố bay lên, cố thăng thiên,
xứng danh con cháu Rồng Tiên
Bắc, Trung, Nam: trải dài triền miên
Đất Việt Nam là của người Việt đầu tiên
Khắp năm châu, kiếp thâm sâu,
hồn Việt Nam giờ ở đâu?

Anh em ta bốn biển làm giàu,
tình cảm không vá khâu
Để giờ đây biết về nhau,
không hiểu dùm nhau,
chỉ nhắc về niềm đau,
chiến tranh và cuộc chia tay bao nhiêu năm sau.

Thần Điêu vỗ cánh bay,
từ mặt trống đồng đến ngày hôm nay
Cánh đã mỏi, hồn khắc khoải,
với đôi chân từng trải
Đem tin mừng đằng vân và đường hải
Hót vang rằng người Việt Nam là anh em một nhà mãi mãi.

Cầm tù và, la oa oa cho qua loa mà không biết lo xa
Làm anh em sao hờn ghen,
mổ xẻ nhau nhiều phen
Trước lạ sau quen,
khám phá gia đình chưa bóc tem:
kẻ ra đi người ở lại thao thức bao đêm
Lồng ngực vỗ thình thịch, tim bình bịch,
sau bao ngày bóc lịch chỉ mong muốn bình yên.

Người ra đi chết giữa biển khơi,
nửa hồn đến tới nơi
Xác thây phơi, mắt nhắm, tay buông lơi,
bể lệ khi nào vơi?
Học cao hiểu rộng đến đây thôi
Sắp hết đời, ở xứ người phải làm tôi
Luồn cúi với đời mong con cái đổi thời
Nói không ra, muốn hét la, biết khi mô tra.

Người ở lại, ăn cơm nhà đi vác ngà
Kinh tế mới và làm hợp tác xã
Cơm độn khoai, phiếu đủ loại,
cán bộ dùng trước đã
Trí thức xưa giờ chỉ làm trâu mã
Chiến tranh qua nhưng vẫn còn cặn bã
Ra ngoài đồng đạp mìn cho hoà bình tơi tã.

Vậy anh em gần xa,
nổi chiêng lòng cùng ta
Trỗi dậy cầm cờ của ông, cha
Cùng nhau bắt tay xây lại nhà
Rào lại những biển đất của ta
và vị tha cho tân gia
Tiếng trống dồn đã vang xa,
từ thủ đô đến làng ta,
từ đất liền đến đảo xa,
từ trái đất đến cuối Ngân Hà
Đã đến lúc người Việt xây lại nhà,
nhà Việt Nam của chúng ta.