Tóc con từng sợi, từng sợi mịn
Mới đến gần bờ vai nhỏ bé
Ta chải đầu con từng lần bịn rịn
Con đừng nậy mau quá nhé
Vì ta chưa hấp thụ hết,
những ánh mắt, tiếng cười con thỏ thẻ.

Chắc có lẽ
con sẽ không nhớ hết bao nhiêu là thời gian
Nhưng với ta, con là thời gian, là thế giới,
và cả vũ trụ, tinh tú, nghìn sao ở trên trời
Trên làn tóc mịn như Mây ấy,
ta sẽ gởi gắm yêu thương vào từng sợi.

Rồi một ngày nào đó trong cuộc đời,
ta sẽ già
Như công thức Chúa đã từng mặc khải
Từ đất, tro, ta lại trở về trong Kinh Thánh
Và ra đi
theo kiếp luân hồi mong manh.

Khi chồi non hé nụ trên cành
Là lúc lá khô bay về cội rễ
Khi tóc con đã dài như thời gian
Ta vẫn thương con hơn bốn bể
Và với ta, con vẫn mãi bé bỏng như nàng tiên
trong truyện kể.