Một ngày nắng,
khu phố vắng
Con đường dài thẳng,
hàng cây trụi lá xoè tay
hứng ánh mặt trời vàng óng say đắm.

Vài ba cơn gió rón rén
dẫm chân trong những bóng râm
Âm vang đâu đó những tiếng âm thầm
của mùa Xuân đang muốn dậy thì,
của mùa Đông đang phân bì,
chưa muốn ra đi.

Ngày trở mùa,
đêm còn nuối tiếc, sương còn ướt mi
Một mình rảo bước đi tìm không khí
để thở một hơi dài mộng mị,
cho thỏa chí.

Một ngày mới,
mặt trời lên rồi
Nhưng hồn ta dường như còn ngái ngủ
Chân rảo bước nhanh
như trễ chuyến tàu của thân xác, quyến rũ
Thầm đếm những bước chân lạc lõng,
lòng man mác, tự nhủ
Ta uể oải dang tay ra
như muốn níu lại thời gian,
đừng đi nhanh quá.