9 giờ đến 5 giờ, trời tờ mờ
Xong ngày làm việc, mắt lờ đờ
Bước lên xe tay lạnh ngắt,
làn khói nhẹ nhàng bay trước mặt,
như cơn mơ
Mùa đông đến cùng ta và con phố lặng như tờ.

Bao nhiêu năm sống đất này mà ta vẫn còn bỡ ngỡ
Với cái rét căm, gió nghìn năm và nỗi buồn khó thở
Ngày làm xong ai cũng muốn cắm cổ lao mình
vào với dòng người xe cộ
90 đến 93 kẹt xe chậm hơn đi bộ.

Rồi đường nhựa buồn đen sẽ đưa ta về
Exit 15 và Dorchester,
nơi có em cùng gia đình ba thế hệ
Con gái cười mặc dù ta về trễ
Cuộc sống ôi sao đơn giản thế.

Exit 15 sẽ đưa anh về với em
Exit 15 sẽ đưa ba về với các con.

Và Exit 15 vẫn mãi chờ ta
Vẫn quẹo phải trên Colombia
Vẫn Phú Cường, Trường Thịnh và Phở Hoà
Vẫn Dot Ave. Chạy dài lòng êm ả
Thời gian trôi nhanh như tên, mã
Mỹ Xuyên còn nhưng đâu rồi VACA?
Người quen xưa đã dần dà đi xa
Không biết họ có còn nhớ đến ta
Nhớ Exit 15, Fieldscorner và mùa Đông buồn khó tả.

Anh đã lớn và em cũng đã lớn
Đã vun trồng một tình yêu mơn mởn
Bốn dấu chân ngày ấy rất giản đơn
Và hôm nay bờ biển South Boston
Sẽ có thêm đôi chân trần nhỏ bé
Sẽ có thêm tiếng nói con thỏ thẻ
Hỏi rằng chỗ mô ba đã ngỏ lời với mẹ?
Chỗ mô ba đã một thời tuổi trẻ,
nếu ra đi sẽ mãi muốn mong về
Về với Exit 15, Dorchester,
và ký ức tưởng chừng đã ngủ mê.