Có tiếng chuông báo người nằm xuống
Ai đó vội thở dài phiền muộn
Vẫy tay chào cố nhân thân thương
Buồn.

Ta ngóng chờ thời gian lê thê bước
Xanh xao phiền muộn mong tàn cuộc
Lạnh chân quan tài gỗ, dây thừng
Buộc.

Trằn trọc trẻ thơ, đàn bà khóc
Trắng tinh khung trời, loã xoã tóc
Trống, chiêng, hương, khói gọi hồn
Ta.

Cuộc sống vội vã, người vội vã
Đường về ký ức đầy cỏ hoa
Gió xưa mơn trớn buốt hiên nhà
Ra đi.

(Buồn buộc ta ra đi)

Và trên con đường mòn đầy cỏ may hoa dại ta lê bước sầu bi
Kéo theo tiếng ai oán tiếc nuối của dĩ vãng ra đi quá nhiều khi
Đại dương nghìn sóng vỗ về ngày xưa trong giấc mộng xuân thì
Nhớ làm chi, ướt làn mi, cho cay đắng người đi
Khoác làn mây, gió cuồng quay, sao xa quá bàn tay
Người đã nằm xuống ta vẫn còn đây
Thẩn thờ cuộc đời, đếm lá trong rừng cây
Vẫn chờ kiếp người, ném sầu lên tầng mây

Nghe tin người nằm xuống sao xa cách lắm nơi đây
Cũng không biết tên, chưa chắc đã quen,
nhưng con người vẫn đan nhau như áo len
để tránh cái lạnh của quá khứ
Lời từ giã theo khói mây bay đi nơi mô tứ xứ
Chập chờn ảo mộng hồn ai về ru ta trong giấc ngủ
Ánh trăng vàng soi gương trên con đường mòn cũ
Lần theo dấu chân nhỏ bước vội vàng đến tương lai
mà đánh rơi lời nhắn nhủ
Của ngày hôm qua,
của những người bạn,
của những người chỉ nhớ mang máng
và của những người sẽ ở mãi trong hồn ta theo năm tháng.

Ly trà nghi ngút chờ trời sáng,
bên khung cửa sổ có những giọt mưa lạc bước tìm chạng vạng
Trầm tư một chút đời người lớn, ngao ngán
Gieo hồn vào nỗi nhớ,
nỗi buồn vu vơ,
như hương tàn.

Mong tái sinh.